Kể từ tháng 4, vì khoảng cách thế hệ mà mình với Nhà xảy ra rạn nứt và xa cách hẳn.
Và cũng là kể từ tháng 4, không hiểu sao mình bị cuộc đời quật hết nước mắt từ đủ thể loại vấn đề mang tên khủng hoảng; và là cứ bị dồn dập liên tiếp không có được khoảng nghỉ ngơi: từ chuyện bị 1 người bạn không tốt phản bội; chuyện với Nhà không chấp nhận bản thân phá cách; chuyện tự dưng lần đầu tiên trong đời gặp đúng người, biết yêu và lần đầu biết tới thất tình; chuyện cứ bập bùng lo sợ vì chẳng kiếm được chỗ Intern và nhất là từ chuyện ghét bản thân cực điểm luôn đến mức những suy nghĩ về cái chết cứ vô tình xuất hiện trong đầu, dù rằng không hề muốn.
Nghe đáng thương – u sầu quá nhỉ? Nhưng thật ra là: mình ổn.
Vì bản thân là con người luôn sẵn sàng đối mặt trực diện với mọi vấn đề và bằng cách hay cách khác đều có thể làm bản thân vui và có sức mạnh TỰ vực dậy từ những nỗi đau được; nhưng đó là với điều kiện: mình được yên ổn với khoảng không gian an toàn – yên tĩnh của bản thân mà không có sự can thiệp của người khác, là bất cứ ai vào.
Vì thời điểm mà mọi thứ diễn ra cứ là theo cách mình thích gọi là “Đồng phương tương tính” với nhau: lúc mà mình và Nhà đang không ổn lại còn cộng hưởng thêm các nỗi đau từ đa phía nữa; nên tất nhiên là con người mình u sầu hẳn đi và Nhà thấy rõ được điều đó và Nhà lo. Một sự lo không gì là khó hiểu.
Nhưng mình không muốn Nhà lo và cũng nói rất-rõ với Nhà rất-nhiều lần về sự vì sao không nên lo này – vì mình chỉ đơn giản là cần yên để tự giải quyết mọi thứ và sẽ xong thôi. Mình luôn làm được, và Nhà cứ tin ở mình ở mình là được.
Nhưng không,
mọi thứ xảy ra và Nhà luôn có cách để mà rút cạn năng lượng từ mình bởi sự lo không cần thiết và sự không tin.
Nhà đã chọn cách liên tục khủng bố mình bằng những cuộc gọi dồn dập trong ngày với các câu hỏi thăm mang đầy tính phán xét và sáo rỗng, với những lời phán bệnh: nó trầm cảm tới nơi rồi, nó không có làm được nổi cái gì đâu,..vv ; những lời khuyên không đúng cách, những nhận định rất sai về mình *điều vốn có từ chuyện xích mích và từ chuyện trước giờ chưa bao giờ được Nhà thấu hiểu cho bản thân và những lời oán trách nữa.
Không chỉ là những cuộc thoại, mà còn là từ group chat gia đình, các bài đăng ở Facebook, và thông qua lời nói của người này người kia; Nhà đã khủng bố tinh thần mình từ tứ phía ở mọi mặt trận.
Tất nhiên, phận là con mình hiểu lắm chứ, là vì Nhà thương nên mới vậy.
Nhưng là đã thương không đúng cách.
| Thật ra, Nhà ở đây chỉ là mẹ mình thôi. Ba mình trái ngược hẳn.
Mẹ ồn ào, còn ba thì trầm lắng.
Ba luôn cố kiên nhẫn khuyên mẹ hãy để mình yên đi, đừng nói thêm hay tác động gì nữa.
Ba cũng điện thoại cho mình, nhưng với những câu hỏi thăm rất đời thường và ngắn gọn như: ăn cơm chưa con, học bài chưa con, đang làm gì đấy.. Đơn giản thôi, đến mức đôi khi những cuộc gọi đến còn chưa được 60s nữa.
Ba cũng nhắn tin cho mình, nhưng là lời động viên nhẹ nhàng.
Không cần quá nhiều và mãnh liệt; thế thôi đã làm mình xúc động và cảm thấy bình yên lắm rồi.
Trái với mẹ, ba đã thương mình rất đúng cách.
Thì từ 2 cách thương khác nhau của cả ba và mẹ, mình mới nhận ra chân lý rằng:
|Việc thể hiện sự quan tâm, lo lắng hay yêu thương thái quá khi đối phương không cần cũng là một cách rất làm phiền và đặc biệt ngược đãi tinh thần của người ta.
Mỗi người đều có khoảng an toàn riêng và tuỳ họ mà cách đối mặt cũng như giải quyết vấn đề sẽ khác nhau. Không phải bất cứ lúc nào với bất cứ khó khăn nào, ai cũng mưu cầu sự được giúp đỡ hết.
Đôi khi thứ họ cần chỉ là sự im lặng đi kèm sự thấu hiểu là đã đủ lắm rồi.
Đôi khi thứ họ cần là sự yêu thương đúng cách. Là thương bởi việc giúp bằng cách “không-giúp”.
Thương là không bỏ rơi họ, nhưng cũng có nghĩa là đừng đi quá sâu vào cái cõi vấn đề của họ nếu họ đã tỏ rõ ra là không cần.