Chuyện ai cũng có giới hạn khác nhau

“Chìm 2m hay 20m cũng là chết đuối, cớ sao phải so đo ai chìm hơn làm gì”

Mình rất biết cuộc sống của mình hiện tại là điều ghen tị của nhiều người, dưới – bằng và thậm chí là cả khối người trên tuổi. Vì mình vốn may mắn có nhiều thứ được (nhà) trải ra sẵn mà nhiều người đến tận cuối đời chẳng có được.

Nhưng thú thật, mình khổ. Khổ lòng. Khổ từ lâu rồi.

Chị họ mình từng nói, chị từng muốn chết mặc dù cuộc sống của chị vẫn êm đềm ngày trôi nhẹ nhàng thôi, nhưng cứ đi đường hay để ý gầm/ bánh xe lớn; hay những lúc đứng trên cao nhìn xuống hay bằng cách nào đó có thể làm để bản thân không còn tồn tại nữa.

Chuyện ai cũng có giới hạn khác nhau

Mình nghe, nhưng chẳng dám trả lời lại: mình thường xuyên bị như vậy!

Không vì lí do gì hết, mình vẫn muốn sống và mình yêu cuộc sống của mình.

Nhưng chỉ là đôi lúc tưởng tượng nếu như:.. mình không sống nữa sẽ ra sao? Nếu làm vậy, liệu có có sống được không?..

Sự nghĩ về cái chết cứ vô tình xuất hiện vậy ấy..

Mình từng đọc qua bài viết ở group cộng đồng Fnews với đại ý: Liệu sẽ hạnh phúc hơn nếu không được sinh ra. Câu đó ám ảnh mình lâu lắm, nhưng cũng bẵng được đi rồi. Chỉ là tự nhiên đang viết thì mới nhớ tới.

Vì mình khổ, và chắc còn khổ dài lắm.

Và mọi người xung quanh của mình, ít ai đủ tinh tế và hiểu chuyện để mà coi trọng và công nhận sự khổ này của mình hết.

Và cũng một phần nào là vì mình luôn chọn cách không chia sẻ, thường tự đương đầu và chịu trận với sự khổ riêng của lòng mình thôi, nên cũng ít ai biết và khi họ biết họ sẽ có những phản ứng không đúng.

Thì đấy, vốn không muốn bất cứ ai bị lây năng lượng tiêu cực từ mình cả, nhưng tất nhiên, thì cũng sẽ đến lúc quỵ đến mức chạm cực điểm của giới hạn và cần được cứu nên sẽ đi kể; và thì đã không ít lần nhận lại những câu: “mày thế đã là gì, muốn nghe chuyện của tao không”; “chuyện vậy mà có gì để buồn”; “mày sướng quá chả biết khổ”; “sống biết nhìn xuống đi, đừng có nhìn lên mà kể lể hoài”; “do mày nghĩ nhiều”;..vv

“Việc xem thường nỗi khốn khổ của người khác chỉ vì bạn ở trong cảnh tệ hơn họ chưa bao giờ là một điều đúng đắn”

Từ câu chuyện của mình, mình nhận ra: khi bạn nói với ai đó những câu đại loại như vậy thường không giúp ai đó cảm thấy tốt hơn cả, mà còn làm cho họ nghĩ thêm rằng cảm xúc của họ không có giá trị và họ không được coi trọng.

Đối với bạn, sự việc này kia có thể không phải là chuyện xấu, nhưng với những người khác, họ có thể không chịu đựng được. Mức độ cảm nhận của mỗi người là khác nhau, vì vậy đừng đặt lên bàn cân cảm xúc của người khác mà phán xét. 

Vì quan trọng nên phải nhấn mạnh: bất cứ ai cũng nên biết rằng mỗi người khác nhau có sức chịu đựng khó khăn/khổ sở khác nhau và việc so sánh giữa những tình huống với nhau không phải lúc nào cũng có ích hết cả.

“Chìm 2m hay 20m cũng là chết đuối, cớ sao phải so đo ai chìm hơn làm gì”

Và với cả những người đang chịu đựng sự khổ lòng, mình hi vọng đừng ai tự thấy “tội lỗi” vì những suy nghĩ tiêu cực của bản thân. Chúng ta là những cá thể sống có cảm xúc – suy nghĩ nội tâm; và chúng ta có quyền đau buồn vì những sự việc đang xảy ra xung quanh dù là nhỏ nhặt thế nào.

Được quyền cho phép bản thân buồn, nhưng cũng hãy luôn tự cố đánh giá đâu ra việc đáng buồn để cân bằng và tìm cách giải quyết cho những tiêu cực này. Tuyệt nhiên đừng bao giờ để chúng đi quá giới hạn cho phép và làm hại mình bạn nhé!

Và mình mong chúc bất cứ ai cũng sẽ may mắn có được những người kề bên để được lắng nghe – thấu hiểu – trân trọng, thay vì là bị phán xét.

    Mọi người đều thích

    Messtori

    Dành cho bạn