Am em scent
Ấm Êm Scent - Tạo ra những khoảnh khắc khó quên từ hương thơm

Tình yêu về trong những ngày Thu

Đà Lạt hôm nay mưa, những cơn mưa đầu Thu, bao giờ cũng thế, luôn biết cách làm cho người ta thổn thức lòng mình.

Tôi giật mình vào lúc 6h sáng, vì tiếng động của con mèo Mun nhảy nhót trên bàn. Ngày thường, việc đầu tiên của tôi là chạy đến vuốt ve những hàng lông dài mượt của Mun, rồi lỉnh khỉnh nào xô nào chậu đi tưới những hàng Cúc Hoạ Mi trước nhà.

Nhưng hôm nay tôi như được ông trời ban tặng cho món quà to lớn vào sớm mai, đó là một cơn mưa phùn, hoà với làn sương trắng quấn lấy nhau ngoài kia. Tôi cũng thế, cũng nằm quấn quýt với chiếc giường quyến rũ không thể cưỡng lại trong những buổi sớm mai.

Nhà tôi ở gần một con đường lớn, hằng ngày có rất nhiều những cô cậu học sinh đến trường, ngang qua con đường này. Nên thường ngày, tôi hay tận dụng hết công suất của cái cửa sổ bé tí teo để ngắm những cô nàng sinh viên, đứng chờ xe ở trạm xe bên kia đường.

Trước đây, khi chưa biết tới môn “Nhất địa Girls” này thì tôi xem cái cửa sổ bé tí này là thứ vô dụng nhất trên đời. Nhưng từ khi thuần thục được chiêu thức luyện mắt đỉnh cao ấy, thì tôi chính thức cho cái khung cửa sổ đó vào danh sách “những thứ quan trọng nhất thế giới” của mình.

homestay đẹp đà lạt

Với một đứa con trai nhát gái như tôi thì đứng nhìn những cô nàng xinh đẹp từ xa, cũng đã là một phần may mắn của những cô gái ấy rồi, vì dễ gì gặp tôi ở ngoài, mà tôi dám nhìn mặt cô gái nào đâu. Với ý nghĩ đó, nên tôi thường xuyên gật gù vào mỗi sáng, ló đầu ra khung cửa đề trao niềm may mắn cho các cô gái kia, một cách kiêu hãnh dô cùng.

Hôm nay, trong lúc đang âu yếm với chiếc giường thân yêu, thì tôi ngó mắt ra phía đường, cuối tuần nên những cô nàng may mắn của tôi không đến trường, đang chán hiu hắt cái ngày Chủ Nhật thì tôi bỗng giật mình, vì vừa nhìn thấy một điều gì đó lạ thường. Đúng rồi, một chiếc đầm trắng, vừa lướt qua mắt tôi, nhanh như tốc độ của ánh sáng. Vội dụi mắt và kéo não chạy về thì tôi phát hiện ra một điều khiến tôi ngớ người.

Một cô gái, có dáng hình nhỏ nhỏ, tóc xoã ngang vai, thêm chiếc kẹp tóc có hình một bông hoa, cô gái diện chiếc đầm trắng, đính hoạ tiết gì đó tôi không nhìn rõ nữa. Cô gái loay hoay cầm chiếc túi xách che đầu, rồi vội chạy vào trạm xe để trú mưa. 

Mưa ngày một lớn, thời tiết Đà Lạt hôm nay lạnh như thấm vào từng hơi thở. Tôi vội leo xuống giường, chỉ kịp khoác cái áo rồi mang dù chạy u ra trạm xe nơi cô gái đứng.

“Này cô gái” Tôi gọi, rồi chìa tay đưa dù lại gần, che những hạt mưa đang cố bám víu vào cô ấy.

Chắc là bộ dạng tôi lúc này không khác gì một tên biến thái, với cái quần đùi cụt ngủn, in hình bông hồng sau mông, thêm quả đầu rối ren ngã nghiêng theo gió, lại còn đôi dép đực, dép cái tôi xỏ vội lúc ra khỏi nhà. Nên cô ấy có phần rụt rè và e sợ.

“ Ấy…. ấy đừng sợ. Tôi vội quá nên….nên..”

Không hiểu sao nói tới đó, miệng tôi như cứng đờ lại, không biết cái dũng khí mạnh mẽ lúc nãy đâu mất tiêu rồi, nó dắt tôi ra tới trạm xe rồi quay lại giường ngủ mất tiêu rồi hay sao.

Tới đây cô gái hình như đã hiểu được ý nghĩa câu nói không đầu không cuối của tôi và phì cười. Nụ cười như mang theo ánh nắng, mang theo cả mùa hạ ngập tràn trong tôi. Nụ cười như xoa dịu cái cảm giác lạnh lẽo mà những cơn gió đang thi nhau chui rúc vào ống quần của tôi, rồi tìm nơi cư trú, sâu hoắc tận trong ngã ba tình.

“ Sao anh lại ở đây?” Cô gái nhỏ nhẹ hỏi

“ Nhà tôi ở bên kia, tôi thấy ấy đứng đây mà không có gì che chắn, trời thì đang mưa, nên tôi vội vàng chạy ra để,… để che mưa”

Nói rồi tôi cúi gằm mặt xuống, mặt đỏ như trái cà chua chín. Còn cô gái thì mỉm cười khúc khích. Trời đất, con gái gì mà người ta là đàn ông còn ngượng ngùng vậy, mà cô ấy không chút gì e thẹn cả, còn cười tỉnh bơ. Đang nghĩ vẫn vơ thì liếc mắt nhìn qua hay bàn tay nhỏ của cô ấy đang xoa lấy vai mình vì rét. Mãi đứng đơn phương ngại ngùng nên tôi quên mất rằng đang đứng dưới trời mưa, cái ô nhỏ tí không đủ che chắn cho hai cá thể sắp “yêu nhau này”

homestay đẹp đà lạt

Tôi mời cô ấy vào nhà mình, để trú và chờ tạnh mưa. Cô gái ở Sài Gòn, vì đem lòng yêu mến Đà Lạt nên đã chuyển lên đây để sinh sống và gửi gắm thanh xuân của mình, hôm nay cuối tuần, nhưng cô phải đến trường để nộp hồ sơ nhập học, vì mới lên Đà lạt, nên chưa có xe để đi học, sớm nay cô thấy trời đẹp nên tản bộ đến trường, nhưng đi được một đoạn thì trời đổ mưa nên đã chạy đến trạm xe để trú.

Sau khi nghe cô ấy nói về hành trình của mình, tôi thầm cười và cả thầm cảm ơn nữa, ông trời biết tôi tốt tánh nên ban tặng cơn mưa vào đúng lúc, giúp tôi gặp được tình yêu của đời mình. Đang mãi nghĩ vẫn vơ, mơ màng, tôi quay qua hỏi

“ Ấy tên gì”

Thì mới nhận ra là cô ấy đã cầm chiếc ô trắng và đi quanh vườn hoa Cúc Họa Mi lúc nào chẳng biết.

Cô ấy hỏi “ Sao anh lại trồng Cúc Hoạ Mi”

“ Tôi trồng Cúc Hoạ Mi bởi vì nó đẹp, nó không khó để chăm trồng, Cúc Hoạ Mi đẹp và mong manh nhưng sự sống bên trong lại vô cùng mạnh mẽ”

“ Thế sao anh lại thích Cúc Hoa Mi? Cô ấy hỏi thêm.

“ Bởi vì Cúc Hoạ Mi giống như một cô gái nhỏ, mong manh, mà cô gái nào dù mạnh mẽ đến đâu thì đôi khi cũng cần một người đàn ông che chở. Tôi muốn học cách yêu người con gái bên cạnh mình, như ông tôi đã che chở bà tôi, như bố tôi đã che chở mẹ tôi, họ như những người trồng hoa ân cần, săn sóc cho người phụ nữ của cuộc đời mình”

Tới đây, cô gái mỉm cười rồi vơi tay hái một nhành hoa cài lên tóc mình và nói “ Em muốn làm một cành Hoạ Mi, vì khi đó em sẽ được anh chăm sóc” rồi cười phá lên. 

Chiếc ô trong veo, nâng niu những hạt mưa đậu lại trên vành, rồi rơi vội xuống đất, cô gái nhỏ đi chân sáo, dạo quanh những hàng Hoạ Mi trắng, mờ ảo trong sương mai. Đắm chìm trong khung cảnh ấy tôi biết mùa Thu đã về, mùa Thu đã chạm đến trái tim tôi, trái tim đã bao lâu rồi chưa thổn thức, và tôi biết Mùa Thu về, mang theo cả tình yêu.

Đang mơ màng huyên ảo, bỗng tiếng gõ cửa mạnh bạo phát ra. Kèm theo giọng nói khản đặc

“ Dậy đi xét nghiệm covid mấy đứa ơi, trời đất ơi, ngủ gì mà giờ này còn chưa chịu dậy, tụi bay là con người hay con heo vậy hả”

Trời đậu phộng chú ơi, con đang mơ à, con sắp có được người tình trong mộng của mình rồi mà chú kêu con dậy chú ơiiii.

Mắt nhắm, mắt mở đành chia tay mối tình chưa kịp hé nụ đã tàn, tôi lò dò ra cổng để test covid. Đã 2 tháng rồi tôi bị nhốt ở nhà vì cả khu phố bị phong toả. Cuộc đời hệt như cuộc sống, đôi khi tréo ngoe, cong vẹo! 

0/5 (0 Reviews)

Mọi người đều thích

Messtori

Dành cho bạn