Đà Lạt – Những Ngày Mưa Tháng Tám

Facebook
LinkedIn

/ Tôi Còn Nhớ Buổi Chiều Mưa Hôm Đó /

Chiều hôm ấy anh lặng yên bên hiên nhà với tay hái vài hạt mưa còn đọng lại trên phiến lá, miệng luyên thuyên vài mẫu chuyện nhỏ, cô ngồi tựa bên chiếc bàn gỗ, trên tay cầm quả Thông khô mà vài năm trước họ nhặt được trong  chuyến đi đến Tây Nguyên cùng nhau.

  • Hay là chúng mình đến Đà Lạt cùng nhau đi.

Tiếng nói bổng thốt lên từ nơi anh, trầm ngâm vừa đủ. Cô chỉ mĩm cười, sau lời nói bang quơ của anh, đôi mắt cô long lanh với tay ôm lấy anh, bàn tay nhỏ nhắn nhưng vừa đủ để gạt đi hết những bão giông trong anh lúc này.

Anh và cô đến Đà Lạt vào những ngày thu của Tháng 8, họ trốn chạy những mệt nhoài của Sài Gòn, tạm gác lại những bon chen thường nhật của cuộc sống, để có thể cùng nhau đi tìm chốn bình yên.                                                                                                                                       Đà Lạt mùa này cũng mưa, họ thuê một cái homestay nhỏ, ở trên một ngọn đồi vắng. Căn phòng có cả một tấm kính lớn thay cho vách tường, nhìn xuống phía dưới là thung lũng, có những người nông dân làm vườn và cả những tảng mây mờ thấp thoáng phía xa xa vô cùng thơ mộng.

Anh tặng cô một bó hoa Oải Hương tím, loại hoa khô mà thời trung học anh và cô phải đèo nhau đi tận ba mươi cây số để có thể mua được vài cành ít ỏi. Oải Hương khô có một mùi hương thơm dịu khó tả vô cùng. Cô cười tít mắt rồi nhẹ nhàng đặt bó hoa lên chiếc kệ cạnh đầu giường. “Em để bó hoa ở đây, anh không được ngửi của em đâu đó. Em sẽ mang nó theo bên mình cả trong giấc ngủ luôn. haha”

Đà Lạt mùa này cũng lạnh nữa, những cơn mưa dai dẳng từ sáng sớm cho đến tận tối khuya càng làm cho cái lạnh trở nên thấm sâu vào da thịt. Mỗi buổi sáng thức dậy cô thường ẩm ương cuộn tròn trong chiếc chăn trắng rồi làm nũng với anh, lấm lúc lại vùi đầu vào ngực anh lắc lắc nũng nịu. ”Anh là chiếc chăn ấm nhất của em”. Hết đủ trò nghịch phá tứ tung trong chiếc chăn nhỏ, cô lại bắt anh hát cho nghe. Cả một ngày dài ngập tràn trong niềm hạnh phúc, hân hoan, cả những tiếng cười và những lần rơi nước mắt vì “Thương”.

Hôm ấy, ngày cuối cùng ở Đà Lạt, anh đứng bên cửa sổ, mắt nhìn về phía những gợn mây bay của chiều tà. Anh nói

  • Hôm nay. Ngày cuối cùng mình ở Đạt Lạt, cũng là ngày cuối cùng mình có thể ở bên nhau.

Bổng một tiếng nấc phía sau lưng anh cất lên yếu ớt, thì ra cô cũng khóc, nước mắt cô rơi tự bao giờ, những giọt nước mắt hạnh phúc, hay đau thương, anh cũng không biết nữa. Chỉ biết là giờ đây trái tim anh như vỡ tan ra thành hàng trăm, hàng nghìn mãnh.

Anh đã thực hiện được lời hứa của mình, lời hứa từ thời trung học, rằng sẽ đưa cô đến Đà Lạt khi cả 2 vào Sài Gòn sinh sống. Hôm ấy khi nói lời tạm biệt nhau, anh đã nói với cô, hãy cho anh được thực hiện lời hứa đó của mình, được đưa cô đến Đà Lạt, cùng cô có những kĩ niệm tại nơi mà cả hai đã từng mơ ước, để rồi sau khi trở về cả hai sẽ sống hai cuộc đời khác, sẽ sống mà không còn nhau như những ngày đã cũ.

Vài ngày ít ỏi bên nhau cũng qua nhanh. Hôm nay, ngày mà họ rời Đà Lạt để về lại nơi thành thị ồn ào, cũng là lúc họ phải nói lời tạm biệt nhau, tạm biệt cả những kỹ niệm, cả những lần yêu thương, mà không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.

Anh ghé lại bên cô, ôm cô vào lòng, cái ôm vừa đủ chặt để nói lên rằng anh thương cô đến nhường nào, cái ôm như muốn nói lên tất cả những vụn vỡ trong lòng anh. Rằng hãy sống thật vui em nhé, phải sống với những hạnh phúc mà em xứng đáng có được. Anh thương cô, thương như những đứa trẻ của 8 năm về trước.

Ngoài trời vẫn đang mưa, mưa như muốn trút hết những nỗi niềm trong lòng anh và cô lúc này, trong căn phòng nhỏ hai con người ngã đầu vào nhau, mùi hương của nhánh Oải Hương vẫn còn ở đó dịu êm, ngọt ngào. Chỉ tiếc là chuyện hôm nay thôi, ngày mai đã cũ rồi.

Cô gái nhỏ à, hãy vững tin nhé vì ở đâu đó đã có anh rồi.

// Viết cho những ngày đã cũ – Sài Gòn  …Tháng Sáu – 2021 //

    Mọi người đều thích

    Messtori

    Dành cho bạn