Đà Lạt – Nơi Xoa Dịu Những Tâm Hồn Mong Manh

Facebook
LinkedIn
Em chợt nhớ về khoảnh khắc em dẫn anh đi Đà Lạt . Anh bảo đó là lần đầu tiên anh đặt chân đến đây, cùng em. Anh không biết em vui thế nào đâu.
 
Một người vừa đủ biết Đà Lạt thế nào qua vài lần ghé thăm như em, thật vui biết mấy khi làm hướng dẫn viên kiêm bạn đồng hành với anh – người em thầm thương. Trông anh càng thêm cuốn hút khi có vô vàn thắc mắc về nơi này, nên em cứ tủm tỉm cười suốt mỗi khi giải đáp và thấy anh tập trung lắng nghe.
Dẫn anh đi ăn những quán đặc trưng, đến những quán cà phê có view núi đồi thơ mộng. Anh cứ tấm tắc khen khung cảnh mà em cho anh xem ở quán. Tối đến mình cùng nhau lắng đọng ở một quán rượu em thích. Anh ngạc nhiên với ly rượu mận vì vị thơm ấm nồng và cái lạnh điếng tay của đêm mưa bụi hòa hợp nhau như một cặp trời sinh. “Em làm anh mê uống rượu là anh bắt đền đấy nhé” . Chỉ là câu nói vui của anh thôi mà tim em đã tùy tiện ghi âm lại.
 
Về homestay, đôi ta chia hai lối về hai phòng của riêng mình, em cứ cười ngây ra vì tim em đang thổn thức lặp đi lặp lại câu nói đó của anh.
Lần cùng anh dạo bước ở Quảng trường Lâm Viên, anh bảo em bày cho anh cách chụp ảnh rồi háo hức đi loanh quanh tìm chổ thực hành. Em bước sau, ngắm nhìn anh, khoảng cách đôi ta cứ thế càng xa, như con tim nhỏ bé này mãi không thể với tới anh vậy.
 
Một ngày em bảo em sắp rời Sài Gòn để đến Đà Lạt sống. Anh nói “ Đi gấp thế sao? Tiếc thật, Sài Gòn vắng mất cô bạn thân rồi” , phút chốc em cảm thấy mình còn thương Sài Gòn quá, luyến tiếc không muốn rời. Nhưng em phải đi thôi, em không thể cứ đuổi theo những điều không dành cho mình.
 
Đà Lạt - Nơi Xoa Dịu Những Tâm Hồn Mong Manh
Em chọn cách tự chữa lành cho mình ở một chân trời mới. Đà Lạt – nơi có rừng thông ru em bằng vài cơn gió nhẹ khi em tìm đến để đọc sách, có sương mờ chạm vào da lạnh buốt mỗi sớm đi làm và những cơn mưa thường xuyên nhắc em nhớ rằng mình từng có một kỉ niệm đẹp cùng anh dưới bầu trời mưa Đà Lạt khi ấy.

    Mọi người đều thích

    Messtori

    Dành cho bạn